Vợ Việt và Chồng Đức thửa mới làm quen trên đất nước Đức

Nếu tôi nhớ không nhầm thì chúng tôi đến truờng Hallesche Instandsetzung trên phố Leninallee lần đầu tiên vào ngày 01 hay mùng 02.09.1988.

Đội chúng tôi gồm 14 nam và 6 nữ vì là nhà máy sửa chữa máy móc nên hầu hết số học sinh học nghề là nam, cả nhà máy mấy trăm học sinh chỉ có 2 học sinh nữ và bây giờ thêm 6 cô gái Việt do vậy mà cánh học sinh Đức rất chi là tò mò.

Chúng tôi được đưa đi xem các phòng xưởng nơi học các môn thực hành, tiện, hàn, rèn v.v. Tại đó các thầy giáo cùng một số học sinh cũ đã chờ sẵn để giới thiệu và chào đón các học sinh mới.

Tilo chồng tôi bây giờ là một trong số học sinh đó.

Vợ Việt và Chồng Đức thửa mới làm quen trên đất nước Đức - 0

Chị My Nga Kießling và chồng ngày ấy

Thực ra trong buổi giới thiệu ấy tôi chả có ấn tuợng gì về Tilo chỉ biết bạn ấy cũng học trong nhà máy. Sau này chàng ta mới kể lại tôi đã lấy búa đập ầm ầm lên đe trong khi bạn ấy thay mặt mọi người phát biểu và giới thiệu về các vật dụng trong xuởng bạn ấy còn kịp nghĩ rằng, cô bé nghịch quá nhưng có lẽ vì vậy mà hắn ta nhớ mặt mình.

Kết thúc chuơng trình chúng tôi ra bến xe điện truớc cổng truờng để ra ga lên tàu về Gröbers. Tilo nhằm xem tôi lên toa nào để lên theo đột nhiên tôi kéo tay cô bạn gái đi cùng chạy sang toa khác làm anh chàng chưng hửng.

Ra tới ga chúng tôi phải qua một đoạn đuờng hầm để tới chỗ các con tàu đang chờ khách. Thấy Tilo đang đi phía truớc tôi nhận ra cậu bạn lúc nãy trong nhà máy nên rảo buớc nhanh hơn đá vào gót chân làm chàng ta loạng choạng để rồi nguớc lên xin lỗi một cách vô tội nhất có thể: Oh tut mir leid, das war nicht mit Absicht! Oh xin lỗi, tôi không cố tình đâu!..Tilo mỉm cuời: Không sao! và đi tiếp.

Tất nhiên là tôi không bỏ cuộc một cách dễ dàng thế..phải nói thêm rằng ngày ấy tôi rất nghịch, luôn tin rằng thế giới toàn người tốt và mình là người mạnh mẽ nhất vậy là tôi đi theo sau đá thêm 1 lần nữa thật mạnh nhưng lần này chàng ta không tin vào lời xin lỗi “Không cố tình đâu” của tôi nữa. Tilo đi chậm lại bắt chuyện hỏi tôi đi tàu về đâu kè lên tàu số mấy. Chúng tôi tán chuyện một lúc trên đuờng đi rồi mỗi đứa một ngả vì đội tôi cũng đã đuổi kịp. Tàu về Gröbers đỗ cuối ga nên tôi tới đó không để ý Tilo đang ở chỗ nào.

Tilo là học sinh nội trú chủ nhật lên nhà máy học chiều thứ sáu về nhà. Cùng học ngày ấy có Dirk L và Rene K hai cậu bạn ở cách nhà Tilo mấy chục km nhưng thuờng hẹn nhau cùng đi cùng về cho đỡ buồn.

Hôm đó Tilo lên Bahnsteig 2 đứng với các bạn rồi nhưng bảo với chúng nó là đi Toilet để chạy sang cuối ga xem tàu tôi đã đi chưa.

Chúng tôi còn phải mua vé tàu nên khi tôi lên đến nơi Tilo đã đứng đó nhìn tôi mỉm cuời.

Tôi hỏi: Bạn cũng chờ tàu hả?

Rồi không chờ trả lời tôi cùng các bạn cùng đội lên tàu mải tán phét với nhau không ngó ra ngoài cho đến lúc tàu chuyển bánh làm Tilo thất vọng tràn trề.

Đấy là sau này hắn ta kể thế chứ tôi cũng không nghĩ bạn ấy đứng đó là để chờ mình.

Sau khi tàu tôi chuyển bánh Tilo phải chạy thục mạng để về kịp tàu.

Mấy người bạn hỏi:

Mày vừa đi đâu thế? “À tao đi đái.” Đi đái ở Bahnsteig 12 à? “.

Tilo mỉm cuời nguợng nghịu anh chàng còn bị bọn bạn trêu chọc suốt chuyến đi.

Đấy nhiều khi cứ phải dùng đến vũ lực để dối tuợng phải để ý đến mình nhé cưa kiểu đấy có phải thường đâu.

Bây giờ 29 năm sau vợ chồng tôi vẫn phải mỉm cuời, khi nhớ lại kỷ niệm của ngày hôm ấy.

 

Kennenlernen!

Wenn ich mich nicht irre, waren wir das ersten Mal in der Betriebsschule LIW in der Leninallee am 01. oder 02.09.1988.

Meine Gruppe bestand aus 14 Jungen und 6 Mädchen.

Weil es ein Instansetzungsbetrieb für Motoren und Maschinen ist, waren die Lehrlinge meistens Jungs, ausser 2 Mädchen und jetzt kommen 6 vietnamesischen Mädchen noch dazu. Ihr könnt euch vorstellen, wie groß die Interessent der Jungs war.

Man hat uns die Werkstätten, wo wir Praxis wie drehen, schweißen, schmieden lernen werden, vorgestellt. Die Meister und einige Lehrlinge älterer Jahrgänge sollten uns alles zeigen und erklären, wie das etwa läuft. Tilo war einer von ihnen.

Eigentlich konnte ich mich an dem Tag nicht viel an Tilo oder seine Worte erinnern. Später hat er mir nur gesagt, ich hätte mit dem Hammer auf dem Amboss geknallt und Krach gemacht, während er redete. Er hat noch gedacht, was für ein freches Mädchen ich war und ob ich verstehe, was er zu erklären versuchte. Vielleicht gerade deswegen hat er sich mein Gesicht gemerkt. Nach der Veranstaltung, als wir zur Straßenbahn liefen, schaute er noch, wo ich einsteige um auch dort einzusteigen..aber plötzlich, stieg ich mit meiner Freundin in einen anderen Wagon.Tilo war ziemlich enttäuscht deswegen.

Von der Strassenbahn mussten wir durch einen Unterführung zum Bahnhof laufen. Ich habe Tilo vor mir erkannt, der Junge vorhin im Betrieb mit dem gutmütigem Gesicht. Ich laufe schneller, hole ihn ein und trete ihn von hinten in die Hacken. Er verliert das Gleichgewicht aber fällt nicht hin..ich schaue ihn ganz unschuldig an: Oh tut mir leid, es war nicht mit Absicht!..Tilo lächelt: Nicht schlimm!.. und geht weiter.

Hmmm..so schnell gebe ich gar nicht auf, ich habe das gleiche noch mal gemacht, dieses mal hat er meine Unschuld nicht ganz so geglaubt, wartete dann auf mich und wir kommen ins Gespräch, wo ich hinfahre und wo mein Zug abfährt, dann kam meine Gruppe und ich gehe mit meinen Freunden zu unserem Bahnsteig am Ende des Bahnhofes.

Damals in der Woche wohnte Tilo im Betrieb, sonntags fährt er hin, freitags zurück. In seiner Klasse waren Dirk L. aus Wahrenbrück und Rene K. aus Hirschfeld, sie fahren gemeinsam hin und zurück, so ist die Fahrt nicht so langweilig.

An dem Tag war Tilo schon auf dem Bahnsteig 2, wo der Zug nach Falkenberg fuhr, wollte aber noch mal nach mir sehen und sagte zu seinen Freunden, dass er auf Toilet musste und rann zu Bahnsteig 12. Wir mussten noch Tickets kaufen, daher als ich hoch auf dem Bahnsteig kam, stand er schon da und lächelte mich an.

” Wartest Du auf Deinen Zug?” fragte ich ihn und ohne auf die Antwort zu warten, stiege ich mit meinen Freunden ein, zur Tilos Enttäuschung ohne mich noch mal zu ihm zu zu drehen .

Der Zug fuhr los, jetzt aber nichts wie los rennen damit er seinen Zug auch noch kriegt.

“Wo warst du? ” fragt Dirk.

Auf Toilette.

“Toilette auf Bahnsteig 12? Willst du uns verarschen?”…Tilo lächelte, die andere haben sich die ganze Fahrt noch darüber lustig gemacht.

Man muss manchmal auch “Gewalt” anwenden, um die Aufmerksamkeit der anderen auf sich zu lenken. Es war etwas besonderes, wer schafft das schon?

Jetzt 29 Jahre danach müssen wir immer noch schmunzeln, wenn wir uns an diesen Tag erinnere.

My Nga Kießling

(Anh Tilo là chồng của chị My Nga Kießling)

 

 


© 2024 | Học Tiếng Đức

Chương trình hội nhập Cuộc sống ở Đức



 

Bài học liên quan